Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Như vách đá kia

Buồn bã, nếu không biết nên làm gì trước những chuyện nghe người khác nói về mình. Những chuyện vô lý, chẳng biết từ đâu mà có những nhận định như vậy!

Phân trần, thanh minh chẳng làm gì được. Vì chúng ta chỉ phân trần với người cùng cái nhìn với mình, còn những người cùng đang có nhận định kia, họ đâu nghe!

Tổn thương, tự ái và phiền toái trong tâm đưa đến chán nản môi trường mình đang làm, tập thể mình đang sống, những người đang làm việc chung mà chẳng có chút cảm thông.

Làm gì đây? Bạn hỏi thế.

Có lẽ chúng ta ai cũng từng trải qua cảm giác này, không nhiều thì cũng đôi lần. Có một chuyện vui, một người nói: “Khổ thay! Không ai hiểu tôi, chỉ có một người hiểu tôi, nhưng than ôi người ấy lại hiểu lầm!

Thường thì chúng ta chỉ thấy cách bị đối xử, chứ khó nhận ra cách mình xử sự với người. Khi nghe những lời không hay về mình, đầu tiên, là bình tâm để thấy, chỉ vì mối tương giao giữa mình và người không có, mỗi người đã ở một góc trời, còn xa hơn đại dương dù mỗi ngày đều chạm mặt nhau, nhưng chỉ thấy qua cái bóng của tâm mình.

Chúng ta thường ngán ngẩm những người nói những chuyện không đúng, mà chưa từng ngán ngẩm tâm mình luôn cứ cột những điều đó vào tâm quá chặt, đến nỗi có ai bứt ra dùm cũng không được. Nếu nghĩ cho cùng sẽ thấy sợi dây định kiến của mỗi người quá cứng chắc, đã cột ai rồi, khó mà đổi cái nhìn.

Nhưng may mắn là sợi đây định kiến đó không thật, bởi suy nghĩ sẽ thay đổi, và người làm sợi dây đó tan biến đi, chỉ là chính mình. Chúng ta chỉ thay đổi ngoại cảnh quanh mình, khi chính mình có chút thay đổi.


Tâm chúng ta nhẹ nhàng thì người khó định này định kia, nếu tâm quá cứng ngắt, thì là đầu mối cho những lời nhận định chẳng đâu vào đâu, nhưng có lẽ đúng với tâm cứng ngắt của mình!

4 nhận xét:

  1. Đọc bài bạn viết tôi chợt nghĩ đến câu ca dao “Ở sao cho vừa lòng người…”, mỗi người đều có sự phán quyết riêng của họ nên sao ta có thể làm hài lòng với tất cả mọi người được. Vì vậy ta cứ sống sao cho thanh thản, tránh gây sự phiền phức cho người càng nhiều càng tốt. Còn ai nói gì cũng nghe thì giống như “xây nhà ở chợ ”, cuối cùng thì mình không giống ai.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tuy biết rằng không ở sao cho vừa lòng tất cả mọi người, nhưng cũng để nơi chúng ta đang sống không là gánh nặng trong tâm mình.
      Gia đình nhỏ bé hay tập thể rộng lớn kia, đều có những vấn đề tương tự nhau, vì sao? Vì nơi nào tâm mỗi người cũng thế, bạn đi đâu, bạn đem theo tâm bạn.
      Khi không thể thay đổi được ngoại cảnh, chẳng hạn người sống cạnh quá định kiến dù chúng ta có thay đổi chút chút, thì đành có cái nhìn tích cực để tâm dần thong thả, khi tâm nhẹ được một phần, mới có nụ cười một phần, và như thế đời sống nhẹ nhàng hơn.

      Xóa
  2. Bài viết thật sâu sắc. Cám ơn tác giả rất nhiều.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khi chúng ta buồn, tự biết đã để tâm bị cột vào lời lẽ nhận định đôi khi "hơi khắc nghiệt" của người, nhưng ngay đó nếu chợt nhớ mình cũng thường nhận định người như thế, tự nhiên có sự thông cảm. Nếu không bình tâm kịp, thì chúng ta luôn làm khổ nhau bạn ạ.

      Xóa