Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

GÓC KHUẤT CỦA TÂM

Những minh họa về góc khuất của tâm, những tảng đá, tảng băng chìm sâu trong lòng biển bao giờ cũng nhiều hơn phần lộ ra trên mặt nước.

Những gì chúng ta bộc lộ ra cũng thế, thường rất ít, so với suy nghĩ của chính mình. Bạn có để ý, như vậy cũng có nghĩa chúng ta sống với suy tưởng nhiều hơn cảnh trước mắt.


Cuộc sống rõ ràng nằm trên trí tưởng, những nghĩ suy nhiều hơn sự bộc lộ, bạn có để ý rằng, nếu lắng tâm dừng bớt những nghĩ suy mình sẽ thế nào không.

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

nghe lại trái tim


Lắng lòng nghe lại trái tim mình!

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Để ý tâm mình

Trầm cảm ở cấp độ nhẹ là cơn bệnh của mọi thời đại, chẳng riêng bây giờ.

Mọi chuyện bước đầu rất đơn giản, sự nhẫn nhịn quá mức sẽ khiến bạn không còn muốn mở lời.

Nghe một lời khăng khăng, khó chấp nhận, biết nói chỉ gây tranh cãi lớn tiếng, e chính mình lúc đó cũng không đủ bình tĩnh trước cơn nóng bắt đầu xuất hiện, thôi thà làm thinh trước cho yên!

Thấy cảnh chướng mắt, biết can thiệp cũng chẳng đến đâu, còn gây thêm thương tổn cho mình và người. Thôi làm thinh coi như không thấy vậy.

Một lần cho đến nhiều lần, đến lúc này thì bất cứ mối tương giao nào cũng đem đến cho bạn nỗi bất an sợ hãi sự nóng nảy của người, sợ những lời nặng nề được thốt ra từ những người bạn chưa bao giờ nghĩ rằng họ có thể nói những lời như thế. Sợ những hành động hung hăng, tưởng chừng chỉ có nơi nào đó. Sợ tất cả những gì mà lúc nào bạn cũng phải làm thinh, phải im lặng để khỏi gây xáo trộn thêm.

Khi để ý thấy mình không còn muốn mở điện thoại, không còn muốn nghe tiếng chuông nơi cửa, không còn muốn có một buổi hẹn tiệc tùng… Bạn nhìn lại kỹ nơi chính mình, để tìm một biện pháp nào đó, khả dĩ giữ bạn gượng lại được trên con dốc này… nếu không bạn sẽ trượt dài và hố thẳm dường như trước mặt.

Bạn có nghĩ rằng, mọi thứ xảy ra cũng chính do từng ý niệm nơi mình không, cái nhìn tích cực trên sự việc lâu nay bạn đã quên lãng.


Bây giờ vẫn còn kịp cho mọi chuyện, bạn có thể giúp bạn trở lại vui tươi yêu đời, yêu đời, mới thương được những con người trong mê mải những gì trước mắt đã gây cho mình thương đau, đã làm  thế giới đau thương hơn.

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Bên nay - bên kia

Đôi khi chúng ta nghĩ rằng sẽ giải quyết được mọi chuyện với tâm tốt của mình.

Và ai cũng với tâm vì người, cũng hết lòng nhường nhịn nhưng kết quả thì ngược lại. Có lẽ chúng ta đôi lần thắc mắc sao người bên kia cố chấp như thế, mình đã xuống hết nước mà vẫn khư khư không chấp nhận thiện chí của mình.

Nhưng thử để ý một việc nhỏ, khi chúng ta nhường nhịn, nghĩ rằng bên kia sẽ hiểu, nhưng bên kia nghĩ sao? Bên kia cũng nghĩ y hệt như mình. “Đã hết sức nhường nhịn, mà cũng chưa vừa lòng!”… và cứ thế, chiến tranh lạnh leo thang, đến lúc thang hết bậc để leo nữa thì cả hai đều bị tàng hình trong mắt đối phương.

Mọi việc chỉ có thể mở ra, nếu một trong hai, cả hai thì quá quý, hiểu rằng, mình nhường theo ý mình, chứ không phải theo ý bên kia, nên làm sao bên kia chấp nhận được. Và rõ ràng, chúng ta không đủ sức nhường như bên kia mong muốn.

Hiểu được như vậy, mới biết rằng thật ra chúng ta không nhường gì hết! Vấn đề vẫn là chính mình không gỡ được những chấp cứng nơi tâm mình! Có lẽ hiểu chính tâm mình, là điều cần thiết trước khi đi tìm giải pháp.


Còn tâm người bên kia, há chẳng chúng ta luôn than thở rằng “thiệt chẳng biết sao mà hiểu cho được!”. Mà thực ra bên nay hay bên kia gì cũng vậy!

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Như vách đá kia

Buồn bã, nếu không biết nên làm gì trước những chuyện nghe người khác nói về mình. Những chuyện vô lý, chẳng biết từ đâu mà có những nhận định như vậy!

Phân trần, thanh minh chẳng làm gì được. Vì chúng ta chỉ phân trần với người cùng cái nhìn với mình, còn những người cùng đang có nhận định kia, họ đâu nghe!

Tổn thương, tự ái và phiền toái trong tâm đưa đến chán nản môi trường mình đang làm, tập thể mình đang sống, những người đang làm việc chung mà chẳng có chút cảm thông.

Làm gì đây? Bạn hỏi thế.

Có lẽ chúng ta ai cũng từng trải qua cảm giác này, không nhiều thì cũng đôi lần. Có một chuyện vui, một người nói: “Khổ thay! Không ai hiểu tôi, chỉ có một người hiểu tôi, nhưng than ôi người ấy lại hiểu lầm!

Thường thì chúng ta chỉ thấy cách bị đối xử, chứ khó nhận ra cách mình xử sự với người. Khi nghe những lời không hay về mình, đầu tiên, là bình tâm để thấy, chỉ vì mối tương giao giữa mình và người không có, mỗi người đã ở một góc trời, còn xa hơn đại dương dù mỗi ngày đều chạm mặt nhau, nhưng chỉ thấy qua cái bóng của tâm mình.

Chúng ta thường ngán ngẩm những người nói những chuyện không đúng, mà chưa từng ngán ngẩm tâm mình luôn cứ cột những điều đó vào tâm quá chặt, đến nỗi có ai bứt ra dùm cũng không được. Nếu nghĩ cho cùng sẽ thấy sợi dây định kiến của mỗi người quá cứng chắc, đã cột ai rồi, khó mà đổi cái nhìn.

Nhưng may mắn là sợi đây định kiến đó không thật, bởi suy nghĩ sẽ thay đổi, và người làm sợi dây đó tan biến đi, chỉ là chính mình. Chúng ta chỉ thay đổi ngoại cảnh quanh mình, khi chính mình có chút thay đổi.


Tâm chúng ta nhẹ nhàng thì người khó định này định kia, nếu tâm quá cứng ngắt, thì là đầu mối cho những lời nhận định chẳng đâu vào đâu, nhưng có lẽ đúng với tâm cứng ngắt của mình!