Buồn bã, nếu không biết nên làm gì trước những chuyện nghe
người khác nói về mình. Những chuyện vô lý, chẳng biết từ đâu mà có những nhận
định như vậy!
Phân trần, thanh minh chẳng làm gì được. Vì chúng ta chỉ
phân trần với người cùng cái nhìn với mình, còn những người cùng đang có nhận
định kia, họ đâu nghe!
Tổn thương, tự ái và phiền toái trong tâm đưa đến chán nản
môi trường mình đang làm, tập thể mình đang sống, những người đang làm việc
chung mà chẳng có chút cảm thông.
Làm gì đây? Bạn hỏi thế.
Có lẽ chúng ta ai cũng từng trải qua cảm giác này, không
nhiều thì cũng đôi lần. Có một chuyện vui, một người nói: “Khổ thay! Không ai hiểu
tôi, chỉ có một người hiểu tôi, nhưng than ôi người ấy lại hiểu lầm!”
Thường thì chúng ta chỉ thấy cách bị đối xử, chứ khó nhận ra
cách mình xử sự với người. Khi nghe những lời không hay về mình, đầu tiên, là
bình tâm để thấy, chỉ vì mối tương giao giữa mình và người không có, mỗi người đã ở một góc trời, còn xa hơn đại dương dù mỗi ngày đều chạm mặt
nhau, nhưng chỉ thấy qua cái bóng của tâm mình.
Chúng ta thường ngán ngẩm những người nói những chuyện không
đúng, mà chưa từng ngán ngẩm tâm mình luôn cứ cột những điều đó vào tâm quá
chặt, đến nỗi có ai bứt ra dùm cũng không được. Nếu nghĩ cho cùng sẽ thấy sợi
dây định kiến của mỗi người quá cứng chắc, đã cột ai rồi, khó mà đổi cái nhìn.
Nhưng may mắn là sợi đây định kiến đó không thật, bởi suy
nghĩ sẽ thay đổi, và người làm sợi dây đó tan biến đi, chỉ là chính mình. Chúng
ta chỉ thay đổi ngoại cảnh quanh mình, khi chính mình có chút thay đổi.
Tâm chúng ta nhẹ nhàng thì người khó định này định kia, nếu tâm quá cứng ngắt, thì là đầu mối cho những lời nhận định chẳng đâu vào đâu, nhưng
có lẽ đúng với tâm cứng ngắt của mình!