Ai nhận xét về chúng ta hay nhắc nhở chỉ lỗi, thì hình như mười
lần hết chín -nếu không muốn nói là cả mười lần- đều hiểu lầm hoặc không
đúng. Chính vậy hễ ai nói tới chúng ta, là có sự thanh minh, phân bua.
Nếu chỉ thanh minh, giải thích thì mọi sự cũng chưa đến nỗi.
Đúng ra chúng ta không có lỗi gì cả, chỉ vì cái nhìn sai khác trên một sự việc
mà có những nhận xét đau lòng về nhau. Nhưng khổ nỗi, chúng ta thường không
bình tĩnh, nên phản ứng nhanh, nên gây ra
lỗi vô lễ ngoài ý muốn, hoặc phải đi kể cho mọi người biết sự vô tội của mình,
và dĩ nhiên người rầy rà mình đúng là
một người … người không hiểu việc!
Bình thường chúng ta không có ý nói những điều không tốt về người khác, vì nói một điều không tốt về ai, đã là khó coi, tự làm giảm giá trị mình
rồi. Nhưng bây giờ vì tức quá nên tự làm cho chính mình thốt ra lời lẽ không
hay về người!
Từ không lỗi thành có lỗi về phần chúng ta là đây.
Điều này thật đơn giản bạn nhỉ, nhưng vì chúng ta không để
ý, nên thay vì chỉ bị hiểu lầm đôi chút, mình chẳng có lỗi gì, nhưng bây giờ đã
gây thành lỗi. Và cũng mười lần hết chín, chúng ta đều phản ứng quá nhanh
để bảo vệ sự vô tội của mình, mà đưa đến những gãy đổ, đúng ra chẳng đến nỗi
như vậy.