Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Đâu là chân tường

Biết bao lần chúng ta đối diện với những sự buồn rầu, chỉ bởi một lời nói quá giới hạn của ai đó.
Không ai biết đâu là chân tường, và cũng đâu ai muốn mình là giọt nước cuối để đưa đến đổ vỡ.
Vì sao, có lẽ chỉ vì giới hạn đó nằm trong tâm người, và sự quy định của người nên chúng ta không biết.

Chúng ta chỉ có thể biết tâm mình, biết giới hạn mình đặt ra cho người, nhưng thật sự chính chúng ta cũng chưa biết lúc nào mà người đối diện nói câu gì đó khiến thân tình đổ vỡ.

Chỉ vì điều đó vô hình, nó thuộc bóng dáng mà mắt chúng ta không nhìn ra được. Dù điều đó nằm trong tâm chính mình. Bạn có lạ vì sao không. Lỡ lời, nghĩa là không định nói, nhưng thói quen hay nói đi trước sự tỉnh giác, nên nói buông ra một lời nói gây thương tổn cho nhau.

Người càng thân thì càng dễ có phút bất ngờ này, vì chúng ta thường ỷ y vào tình thân, và nghĩ rằng không có gì xảy ra! Nhưng cuối cùng thì có xảy ra.

Đôi lúc có những việc đơn giản, nhưng khi nghĩ đến không biết nên xoay sở thế nào!

Nếu bạn đang ở trong cảm giác bị thương tổn, tìm cách cho vết đau dịu lại cũng mất đôi chút thời gian. Nếu bạn là người gây ra sự thương tổn cho người trước mặt, thì ngoài lời xin lỗi, thì chúng ta còn làm gì được?

Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Vết rạn

Một chuyện không theo ý, bạn cho qua được, hai chuyện rồi ba chuyện không theo ý.
Người ta gọi là giọt nước làm tràn ly. Bây giờ bạn không dừng được nữa. À không! Chúng ta không dừng được nữa.

Bao nhiêu công sức hòa hoãn, sụp đổ trong tích tắc. Sự quý mến của những người chung quanh, một thoáng bị lay động, như chấn động của một cơn động đất nhẹ. 

Mọi thứ sau đó có thể bình thường, nhưng sự rạn nứt trong lòng đất đã có, sự rạn nứt về niềm quý mến trong tâm đã có.

Nếu chúng ta là một người đang có giao động như thế trong tâm, bạn hàn gắn hay thế nào? Có cách nào xóa vết rạn nứt ngầm đó chăng?


Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Ai đáng tội hơn

Thật là bực bội khi gặp những người trước mặt mình nói sao mà vui vẻ thế, nhưng vừa quay lưng đã nghe chính họ bình phẩm những lời về mình thật khó nghe.

Chuyện này thì ai cũng bực mà. Nhưng cũng đáng giật mình khi chính mình ở xa xa nghe những lời càm ràm về mình. Bạn hỏi giật mình là sao, à là điều đó nhắc hình như chính mình cũng làm như thế đối với người khác.

Chúng ta dường như không khác nhau mấy ở điểm này. Sự nhận xét đắng lòng về nhau luôn có, nếu chỉ khởi trong tâm thì hậu quả cũng chưa đáng nói, nhưng chúng ta luôn dại dột nói cho nhiều người nghe nhận xét này.

Kết quả ngoài đương sự kia lãnh chịu, thì chính mình đúng là chẳng ra gì trước. Ban đầu nghĩ rằng đáng tội cho đương sự kia không biết như thế, nhưng hình như người đáng tội hơn là chính mình thì phải.


Ngẫm nghĩ lại mà sợ thật! Không biết có cách nào để khỏi vướng vào điều này chăng.

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Ai vừa ý mình

Chúng ta luôn đặt quá nhiều ước muốn và hy vọng nơi người làm giống ý mình, nghĩ giống ý mình và đồng ý với ý mình.

Còn chính mình có giống ý ai,có vừa ý ai, và có đồng ý với ý người vừa đưa ra không,thì mình lại chưa để ý.

Thất vọng và đau khổ chỉ một khe hở này, chỉ là lằn ranh mỏng manh này.

Có khi nào đang thất vọng bạn nhìn ra điều này không. 

Bởi rõ ràng, không ai có thể hoàn chỉnh theo ý mình được, vì họ luôn đang làm vừa lòng của họ và rất đang mong mình làm đúng ý họ để họ đừng thất vọng! Như mình đang muốn vừa lòng ý của mình vậy.


Mình và người đau khổ, thất vọng về nhau có lẽ chỉ là thế, bạn nhỉ!