Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

Gặp bão không phao

Sự gấp gáp muốn bỏ ra khỏi tâm những lời nói, thái độ, nét mặt... làm chúng ta thương tổn chỉ càng làm cho sự khổ sở tăng thêm.

Kể ra rất khó gọi là qua ngay. Bình thường phải cần thời gian khá dài, vì sức va chạm vào tâm trái ngược với những gì mong đợi. Thay vì một nụ cười lại là nét mặt lạnh lùng! Sẽ đưa ra sức công phá rất mạnh. Người bị thương tổn sẽ tìm đủ cách để quên, nhưng biết làm sao!

Đơn giản như đi du thuyền, chủ thuyền trang bị cho mỗi người một cái phao để phòng bất trắc, nhưng có những lúc quá tin tưởng vào tài nghệ của mình, chỉ cầm đó mà không mặc vào. Khi gặp nguy, sóng gió lớn, làm sao kịp mặc áo vào. Chính vậy những gì chỉ hiểu trên ý thức sẽ không giúp gì nhiều khi chạm với thực tế. 

Bạn đang chìm trong sóng tâm. Có cách nào để vượt qua không bị chết chìm trong đó chăng?

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Những gì đã qua

HOA DA TRANG
 Một cách vô tình, dã tràng vẽ những hình ảnh trên bãi cát, nếu không ghi lại kịp, đợt sóng sáng nay sẽ xóa tất cả, và bãi cát sẽ như chưa từng có dấu vết nào. 

 Tâm chúng ta như chiếc máy ảnh, đã ghi lại những hình ảnh dã tràng se cát. Lưu giữ và bây giờ đang xem lại, vui buồn với những gì đã lưu trữ. Khi tâm lưu giữ, khi tâm chợt nhớ lại, có cách gì bình tâm với những gì đã qua chăng? Bạn thường hỏi như thế, khi nhớ những gì khiến lòng vẫn còn chùng xuống. 

Các bạn sẽ trả lời thế nào? Xin mời!